╝••—¤╝(¯`o´¯) —Gia Tôc Mạc«— (¯`o´¯)╝¤—••╝
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

╝••—¤╝(¯`o´¯) —Gia Tôc Mạc«— (¯`o´¯)╝¤—••╝

GIATOCMAC.TK
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Hoa hồng dại

Go down 
Tác giảThông điệp
nh0k.bim
Admin
nh0k.bim


Tổng số bài gửi : 145
Join date : 10/12/2010
Age : 29
Đến từ : Ben Tre City

Hoa hồng dại  Empty
Bài gửiTiêu đề: Hoa hồng dại    Hoa hồng dại  I_icon_minitimeThu Dec 16, 2010 5:54 pm

Cứ mỗi ngày trôi qua, chị lại đến bên tôi và trao cho tôi những đóa hoa tường vi xinh xắn. Trong những bông hoa, chị luôn luôn cẩn thận bỏ vào đó một ngôi sao nhỏ kèm theo một lời chúc, hay đơn giản chỉ là một câu thành ngữ. (Theo lời chị nói)

Chị, một người phụ nữ đã có chồng. Một người luôn sống cho gia đình, ba mẹ, và tương lai của đứa con gái còn nhỏ dại.

Tôi, một đứa con gái mới lớn, tràn trề nhựa sống. Là một người hàng xóm của gia đình chị.

Chị lấy chồng vào cái tuổi hai mươi, khi người con gái chỉ mới biết thế nào là yêu. Gia đình chị cấm cản chị, ép buộc chị không cho chị được cái quyền tự do yêu một người con gái. Chị yêu con gái sao? Thì đúng. Chị là một người con gái khác thường.

Thế là cũng như bao cái kết thúc buồn bã khác, chị phải lên xe hoa theo lời gia đình chị "nhắc nhở".

Có lẽ vì tôi là một người ở cạnh bên nhà chị, nên tôi hiểu và thông cảm thật nhiều về hoàn cảnh, cũng như số phận của một người phụ nữ như chị. Nhưng đó không có nghĩa là tôi sẽ yêu chị.

Tôi có người yêu rồi. Đó là một người con trai thật tốt. Anh ta yêu tôi hết mực. Hơn thế nữa, anh ấy và tôi sắp làm đám cưới và chung sống với nhau suốt cuộc đời này.

Một lý do chính đáng nữa đây, chị là một người phụ nữ lạ thường, còn tôi lại là một người bình thường. Làm sao tôi lại có thể yêu chị được?

Vậy mà.. Chính những bông hoa Tường Vi ấy đã gián tiếp đưa tôi đến bên cạnh chị, và ngược lại, đưa chị đến bên bờ trái tim yếu ớt của tôi. Khiến nó đập rộn rã khi đưa tay tiếp lấy những bông hoa từ chị.

À, tên của tôi là Tường Vi. Tôi là một người sôi nổi. Một đứa con gái mười chín tuổi như tôi thì sôi nổi là đúng, nhưng cái chính ở đây là tôi không bao giờ biết buồn. Cuộc sống với tôi là một màu hồng, chấm phá thêm một chút cam và cả xanh dương nữa. Gam màu nơi tôi luôn được vẽ lên bởi một sắc nóng.

Còn chị, chị là một người phụ nữ an phận và đáng được trân trọng. Theo tôi là vậy. Tôi luôn tôn trọng chị bất kể ở đâu, khi nào, và ra sao đi chăng nữa.

Và chính cái ngày tôi nhìn thấy chị ở trong một quán bar thì cái ý nghĩ ấy nơi tôi cũng đã bây xa tít mù không một chút dấu vết.

Đêm hôm ấy, sau khi đi chơi với anh người yêu, tôi thấy còn muốn đi lòng vòng đâu đó, nên tấp đại vào một quán bar gần đường Lê Thánh Tôn.

Quán bar tấp nập những khách khứa chen chúc nhau, vì là quán nổi tiếng, nên hầu như cuối tuần nào quán cũng đông nghẹt khách.

Chui đầu vào một góc quen thuộc, tôi chợt sững người, góc của tôi đã bị "cướp". Góc V.I.P của tôi lúc nào cũng trống hết. Sao hôm nay lại có người "cướp"?

Tôi bực dọc lách qua, tay xoay xoay cái chìa khóa xe thách thức. Bỗng dưng!!!!Tôi thấy chị...

Gương mặt chị toát lên một vẻ thu hút lạ thường. Chiếc áo sơ mi gài chưa hết để lộ ra một chiếc cổ cao trắng, mà trong ánh đèn màu ấy, sự quyến rũ vẫn toát ra từ nơi chị. Bàn tay nâng chiếc ly với vài giọt rượu còn sót lại sóng sánh làm chị như một vị thiên thần đang bị đày vào một nơi tăm tối.

Tôi nhìn chị như bị thôi miên. Tôi cứ đứng như vậy một hồi. Thì chị quay sang nhìn tôi lại. Chị nhìn tôi với ánh mắt tha thiết, với một chút gì đó buồn xa xăm. Từ trong ánh nhìn ấy, chị như đang cầu xin tôi cứu lấy chị, kéo chị ra khỏi cái nơi đầy những thứ không sạch sẽ, và phức tạp này.

Tôi là một người theo cảm tính và hay nghĩ là làm ngay. Bế xốc chị đi ra khỏi quán. Tôi cho chị lên xe. Gài dây an toàn cho chị xong xuôi. Tôi cho xe chạy thẳng đến khách sạn..

Tôi ốm yếu, gầy gò. Nhưng người say thì lại nặng kinh khủng. Mà sao khi nãy, lúc tôi bế chị ra thì tôi lại chẳng thấy nặng nhỉ?

Chậm chạp và khó khăn, tôi cuối cùng cũng đưa chị vào được phòng ngủ của khách sạn.

Cho chị nằm xuống, tôi chạy vù vào nhà vệ sinh, kiếm một chiếc khăn nhỏ và một chút nước nóng cho chị. Tôi cho khăn vào nước nóng và vắt mạnh. Nhẹ nhàng đưa khăn lên trán chị, tôi lau từ gương mặt thanh tú, xuống vùng cỗ trắng nõn nà. Rồi bỗng chị nắm lấy tay tôi. Kéo tôi xuống, đưa tay sờ lên mặt tôi... Và đặt lên đó một nụ hôn say đắm..

Trong phút chốc, cả thế giới như đứng yên lại một chỗ. Chỉ còn những tiếng thở cuồng nhiệt của hai thân thể đang hòa quyện vào nhau.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng khẽ khàn chiếu qua khung cửa sổ. Tôi tỉnh dậy, xung quanh vẫn còn khung cảnh của cuộc "chiến đấu" đêm qua. Tôi thấy thật bình yên khi được nằm trong vòng tay của chị.

Rồi chị tỉnh giấc, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đắm say, rồi hôn lên trán tôi. Tôi mỉm cười không nói.

Tình yêu chúng tôi bắt đầu như thế. Chỉ một đêm. Không hơn không kém. Tôi cũng chẳng màng hỏi chị tại sao chị lại uống rượu. Tại sao và tại sao. Tôi cũng quên mất hỏi mình tại sao tôi lại yêu một người con gái, tại sao như thế này mà lại không thế kia!

Cuộc đời, và tình yêu vốn không có lý do đúng không chị?

Chị lại trở về với cuộc sống của chị. Và tôi lại trở về với vị trí cô hàng xóm của gia đình chị.

Khác một điều, tôi không còn yêu người yêu của tôi nữa. Tôi bây giờ, nhắm mắt lại là thân thể của chị, mở mắt ra là gương mặt của chị. Sống là để yêu chị, và chết là mang theo tình yêu của tôi dành cho chị.

Còn chị sau lần ấy, sáng nào trước khi đi làm, chị cũng mang tặng tôi một đóa hoa tường vi.

Những giây phút ngắn ngủi được bên nhau, chị hay vuốt tóc tôi và nói khẽ..

-"Tường Vi này, chị có thể mua cho em một trăm đóa tường vi, nhưng chỉ xin em cho chị lại một cánh tường vi thôi là được."

Tôi chớp chớp mắt hỏi chị.

-"Chị này, sao lại tặng em tường vi? mà không là những bông hoa khác? Chẳng hạn như hoa hồng ấy"

Chị đưa mũi ngửi hương từ trong tóc tôi, rồi bình thản trả lời.

-"Em không kiêu sa như một bông hoa hồng, không bình dị như một bông hoa cúc, và không mềm yếu như một bông hoa ngọc lan. Em hoang dại, tinh khiết và trong sáng như một bông hoa hồng dại vậy. À, mà em có biết hoa hồng dại người ta thường gọi là tường vi không ?"

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên môi chị. Rồi tinh nghịch đặt lên ấy một nụ hôn thật nhanh khiến chị chưng hửng.

Như tôi đã nói, cuộc đời vốn không có lý do để xảy ra chuyện gì cả. Chuyện vui cũng thế và chuyện buồn cũng thế..

Một hôm, trước khi đi làm, như thường lệ, chị mang qua nhà tôi một nhánh tường vi. Và trong đó có những ngôi sao nho nhỏ.

Lý do là "Khi em lạc đường, chị sẽ là những ngôi sao chiếu sáng cho em, nhưng đừng mở nó ra, khi nào chị cho phép em hãy mở nó ra. Hứa chứ?"

Tôi hứa! Tôi đã hứa với chị như thế và dĩ nhiên lời hứa của tôi có giá trị chứ! Nên đến giờ tôi cũng chẳng biết trong đó viết những gì. Tôi chỉ biết nó có chữ, là chữ chính tay chị viết. Thế thôi!

Nhưng hình như trong bó hoa hôm nay lại có thêm một bức thư thì phải.

Bức thư có hương Tường Vi phảng phất.
Về Đầu Trang Go down
https://giatocmac.forumvi.com
 
Hoa hồng dại
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
╝••—¤╝(¯`o´¯) —Gia Tôc Mạc«— (¯`o´¯)╝¤—••╝  :: ...:::Truyện Online:::... :: Thế giới thứ 3-
Chuyển đến